Long Phượng Trình Tường
Phan_18
Trong đầu ta hiện lên gương mặt cao ngạo của Đan Chu, nàng ở núi Đan Huyệt nổi danh mỹ mạo, lại là công chúa, tính tình khó tránh khỏi kiêu căng ương bướng. Nhưng Thiên giới Lăng Xương thái tử không nói đến mỹ mạo, ngay đến kiêu ngạo cũng cao tay hơn nàng một chút. Hai người đều là nhân vật có tính cách cực kỳ mạnh mẽ, nếu bỗng dưng hợp lại một chỗ…Tâm tình trong lòng nhịn không được cực kỳ tốt.
Vạn năm qua, cuối cùng cũng có người có thể áp chế được Đan Chu.
Ta biết rõ đây là suy nghĩ ngây thơ thiển cận, nhưng mỗi khi nhớ lại chung quy vẫn là vui vẻ một hồi.
Đôi tay to như quạt hương bồ của Chu Tước Thần Quân quơ quơ trước mặt ta hai cái: “Nha đầu, nghĩ cái gì vậy? Cười thật là đắc ý?” Ta bất ngờ bị người kinh động, mới khôi phục lại thần trí, đáp: “Hai con khổng tước khoe sắc.”
Người ở bên cạnh cùng ta đi ra tới ngoài liền chỉ vào ta nói: “Tiểu nha đầu học hành không tốt, chỉ biết nói dối.”
Ta nghiêm mặt nói: “Nhất định là Thần Quân lừa gạt Thanh Loan không hiểu chuyện, Thái tử phi tương lai đến bái phỏng, có can hệ gì đến chúng tiên tử tiên nga?” Người quan sát đánh giá ta từ trên xuống dưới, thấy ta quả thực là bộ dạng thật tình học hỏi, ngón tay thô to hướng phía trán ta gõ xuống, ta cơ hồ nổi xung, đỏ mắt lau trán trừng người, người ha ha cười to, nói: “Ai ai cũng nói Lăng Quang Thần Quân ta chỉ là một hán tử thô lỗ, người lớn mà tâm nhãn không phát triển. Ta thấy tiểu a đầu ngươi còn thiếu tâm nhãn hơn cả ta.”
Ta bất chấp tiên cấp, hung hăng trừng mắt nhìn người – hán tử thô lỗ mình dài đầu óc không dài, quả thực gần tám vạn tuổi vẫn là một tên lưu manh, chưa từng cưới một thê tử như hoa như ngọc.
Người cười ha hả: “Bổn thần quân nói ngươi tiểu nha đầu lại không tin. Thái tử phi nương nương tương lai đến thiên giới bái phỏng, những tiên tử tiên nga muốn làm trắc phi thị thiếp của Thái tử, vị nào lại không vận dụng hết mười hai vạn phần sức lực, tiến đến nịnh nọt tâng bốc Thái tử phi nương nương tương lai? Nếu vẫn giả bệnh như ngày thường, chẳng phải thành ra đi sau kẻ khác?”
Trên trán muốn đổ mồ hôi lạnh, thì ra làm Thái tử phi nương nương chẳng phải chỉ đơn giản là thành thân với Thiên giới thái tử thôi sao?
Trong lòng không khỏi vừa mừng vừa lo. Với tính cách của Đan Chu và Lăng Xương Thái tử, ta thấy nhất định là mười phần không hợp, trừ phi Đan Chu có thể khiến Lăng Xương Thái tử động tâm, cam tâm tình nguyện yêu chiều nàng, bằng không, cũng không biết là sẽ có bao nhiêu ầm ĩ. Còn lo, lời nói của Giao vương ta một thời một khắc cũng chưa từng quên, dì và ta xa cách cũng gần hơn bốn trăm năm. Lúc đó ta bị biếm hạ xuống núi Nữ Sàng, lúc thiếu chút nữa thì vong mệnh nơi rừng núi hoang vu, cũng từng oán hận người muốn đẩy ta vào chỗ chết. Nhưng nếu lời nói của Giao Vương không sai, chuyện dượng Phượng Đạm vong mạng và cái chết của ngoại tổ mẫu đều rơi vào trên người phụ thân ta. Nghĩ tới điều này, ta tình vĩnh viễn không gặp người mới tốt.
Ta đang suy nghĩ như thế, đã bị Chu Tước Thần Quân nắm áo xách lên một đụn mây, hồi phục lại tinh thần, dưới chân đã là cuồn cuộn sóng lớn, khói phủ sương che, bên kia sông mờ mờ ảo ảo. Chu Tước Thần Quân chỉ vào bờ đối diện nói: “Năm đó, A Tu La Vương chính là dẫn binh đứng ở bờ đối diện, cùng thiên giới quyết phân thắng bại.”
Ta nghe vậy, trong đầu nhảy loạn, lập tức cẩn thận dỏng tai, chỉ sợ rơi rớt câu nào.
Người chậm rãi nói: “A Tu La Vương đó thân thể cao lớn tráng kiện, sức lực mạnh mẽ vô cùng, một tay đem Cửu Ly Hồ ném xuống thiên hà, lại khiến đáy thiên hà thủng một lỗ, nhấn chìm toàn bộ Trung Dung Quốc. Nói tới, đây cũng là một chuyện bi thảm. Thần binh thần tướng Thiên giới trước giờ tự cao tự đại, bộ tộc Tu La cũng là chủng tộc cực kỳ thiện chiến, mấy trận chiến năm đó, suýt chút nữa bị tộc Tu La đánh qua thiên hà.”
Ta cảm nhận được vị ngọt ân ẩn, nghĩ tới dáng vẻ uy vũ của Tu La Vương, bộ tộc Tu La tinh nhuệ dũng cảm, không hiểu vì sao, mặc dù ta chưa bao giờ trước mặt người gọi một tiếng phụ thân, nhưng cũng cực kỳ vui sướng mãn nguyện, chỉ cảm thấy người uy vũ phi phàm, cần phải uy phong lẫm liệt mới đúng. Lại truy hỏi tới cùng: “Sau đó vì sao chưa từng đánh qua thiên hà?”
Chu Tước Thần Quân có một điểm tốt, đấy là miễn là tiên nhân vừa mắt, vô luận là phẩm cấp cực kỳ chênh lệch, đều sẽ không màng đến mà kết giao, tri vô bất ngôn ngôn vô bất tận (1)Ta cực kỳ thích điểm này ở người, có nghi vấn gì đều thích hỏi người.
(1): biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết.
Người chỉ chỉ về hướng Thiên hậu nương nương cư ngụ: “Phụ thân của người đó hi sinh ngăn cản, cuối cùng cùng với Tu La bộ tộc vong mệnh.”
Ta nhớ tới cái chết của dượng Phượng Đạm, nghe nói là hi sinh trong trận chiến này. Bây giờ nhìn xuống Thiên hà dưới chân, sóng lạnh nhấp nhô, nước chảy cuồn cuộn, chỗ bị A Tu La Vương ném thủng đã sớm được tu sửa hoàn hảo. Trận chiến kinh tâm động phách đó đã dần dần tan biến như sương khói, ký ức hơn vạn năm chỉ còn lại trong tâm trí của một số người, mãi mãi không phai.
Qua mấy ngày, nghe nói Đan Chu với dì thật sự lên Thiên giới bái phỏng, ở trong điện các bên cạnh Hoa Thanh Cung. Hôm đó ta quét dọn ở phía trước cây dao, thấy Thái tử điện hạ gương mặt hàm xuân cùng Đồng Sa điện hạ đi bái kiến nhạc mẫu tương lai. Hiếm khi trời xanh nắng đẹp, lại có người yu thương ở sát bên, Đồng Sa điện hạ quả thật chưa từng lại tới hoạnh họe khó dễ ta, chỉ siết tay chỉ trỏ lung tung phía trước cửa Hoa Thanh Cung: “Chỗ kia chỗ kia chỗ kia, lại chỗ kia nữa, tiểu ngốc điểu, hôm nay nhanh nhanh quét dọn cho sạch. Lỡ như tẩu tẩu của ta muốn tới nhìn thử cung của ca ca, không được phép để tỷ ấy nhíu mày. Nếu như tỷ ấy nhướng mi chút xíu, chính là ngươi quét tước không sạch.”
Ta chỉ giả bộ như chưa từng nghe thấy, cắm cúi quét đất của ta. Công việc đã xong, lại quay trở về Tín Phương Điện tắm rửa, ở khu vườn phía hậu điện chọn một nhành lá xum xuê, che giấu thân mình, nhắm hai mắt bắt đầu ngủ.
Ta bị hai vị điện hạ Thiên giới túm áo xách về Tín Phương Điện Hoa Thanh Cung, ban đầu vẫn ngủ ở trên giường hai ngày, nhưng không phải ván giường lõm xuống thì trên giường bị một con rắn lớn như cánh tay làm ổ. Từ nhỏ ta đã không có hảo cảm đối với chủng loại trơn bóng này, đánh giá suy xét, mặc dù biết nhất định là chủ ý của Đồng Sa điện hạ, nhưng cũng lười so đo với hắn. Ngược lại ta chính là loài lông vũ, cùng lắm thì lựa một chạc cây thấp ngụ lại, lại nhớ tới hồi trước khi hóa thành hình người, cứ tạm coi như tu luyện pháp thuật đi.
Khá lâu sau đó, trong Hoa Thanh Cung ai ai cũng biết ta không thích nghỉ ngơi ở trong phòng, chỉ cô độc một mình trên cây ở hậu viện. Trong giấc mộng, hương hoa ngập tràn, có những tia nắng lấp lánh chiếu lên người, cực kỳ thỏa mãn. Đương lúc vừa lòng thỏa ý, dường như có một thanh âm quen thuộc ở phía dưới chân: “Đan Chu chẳng qua là ngẫu nhiên đến bái phỏng một chút, không dám làm phiền điện hạ.”
A, khẳng định là ta cực kỳ muốn biết hai vị này khi nào sẽ bắt đầu ầm ĩ, cho nên ngay cả trong mơ cũng là giọng nói của Đan Chu, có điều ly biệt chỉ hơn bốn trăm năm, nàng đã học được bản lĩnh cắn đầu lưỡi mà nói chuyện, mặc dù nghe có điểm giống với chim sáo, nhưng vẫn không mất đi nét quyến rũ.
Lại nghe thấy giọng nam tử thản nhiên nói: “Cũng không có gì. Trong điện của ta có một tiên nga quét dọn rất chăm chỉ, cả ngày cặm cụi làm việc, lúc công chúa đến nàng ta cũng chưa từng đặc biệt quét dọn, vẫn như thường mà thôi.”
Ta suy tư một hồi, lẽ nào tiên nga quét dọn ấy là đang nói ta?
Hai mắt đột ngột mở ra, cả người cũng tỉnh táo lên nhiều, đương lúc nghe thấy giọng nói của Đan Chu từ bên dưới lần nữa lại truyền tới: “Đan Chu hoảng hốt, đã vất vả tiên nga tỷ tỷ trong cung điện hạ.”
Cơn buồn ngủ trong ta lập tức biến mất, nhất thời có chút nghi ngờ, nữ tử đang “chịu đấm ăn xôi”, ngay đến tiên nga quét dọn cũng không dám so bì này vẫn là Đan Chu sao?
Nhưng nàng đã tự xưng là Đan Chu, nghĩ thấy chắc là không sai rồi. Nếu thật sự là Đan Chu, mặc dù trong lúc vô tình gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta vẫn có chút hưởng thụ.
Lại nghe Thái tử điện hạ thản nhiên nói: “Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, cũng nên chăm chỉ một chút, làm việc nhiều nhiều, xem như là một phương thức rèn luyện.” Lời nói thốt ra có cảm giác vô cùng thân thiết.
Nếu không phải chính tai ta nghe thấy, đánh chết cũng không tin Thái tử điện hạ có thể thốt ra được lời nhu hòa thân thiết như thế.
Ta tức tối trong lòng, tiểu nha đầu quét dọn chẳng phải chính là ta sao? Tu luyện tu luyện, sao không thấy ngươi thái tử điện hạ xách chổi ở trong Hoa Thanh Cung mà tu luyện? Nhẹ nhàng vạch tàng cây một chút, cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn trông thấy xênh xếch phía dưới là một đôi xuân thủy, trong đôi mắt tràn đầy nhu tình, không phải là Thái tử điện hạ Lăng Xương thì còn ai nữa?
Hắn bất quá ngẩng đầu một chút, đã có thể nhìn thấy ta, khóe môi khẽ cong lên. Đan Chu ôn nhu nói: “Nghe hàm ý của Thái tử, tiên nga tỷ tỷ này thật sự đáng khen, chi bằng gọi nàng tới, cũng vừa vặn để Đan Chu giáp mặt khen thưởng nàng một lát, cũng là thể diện của Điện hạ.”
Trong lòng ta nói: ban đầu thấy tác phong mềm dẻo thế này của nàng, còn tưởng là Đan Chu học được khả năng lung lạc nam tử thế nào, nghe được nửa ngày, vẫn là một kẻ ngốc nghếch.
Không nói trên Cửu Trùng Thiên tiên nga tiên tử mỹ mạo xinh đẹp hằng hà sa số, luận về dung mạo, Đan Chu e là không bằng một phần vạn Lăng Xương thái tử. Lại ở trong cung của hắn ngay từ đầu đã tuyên bố quyền làm chủ, nghe thấy Thái tử nói về tiên nga quét dọn này có hàm ý thân thiết một chút, lúc này cũng không nên ở trước mặt cung nga quét dọn là ta thể hiện uy nghi của Thái tử phi nương nương, thật sự là cực kỳ ngu xuẩn.
Lăng Xương Thái tử là Thái tử Thiên tộc, trong mắt ngoại trừ Thiên đế Thiên hậu, há có thể cho phép kẻ khác cao hơn mình một cái đầu? Đan Chu hôm nay thật là thất sách.
Ta vừa lo lắng nàng không nên ở trước mặt ta – một cung nga quét dọn lập thị uy, lại hướng Lăng Xương thái tử xua tay từ chối, chỉ mong hắn bây giờ có thể tốt bụng một chút, tha cho ta.
Khóe miệng hắn ý cười càng đậm, chỉ không ngừng nhìn về phía ta. Đan Chu cúi đầu đợi câu trả lời của hắn, đợi hết nửa ngày cũng không nghe thấy gì, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy gương mặt hắn rạng ngời sắc xuân, cười đến cực kỳ ôn nhu, trên mặt thế nào ta tạm thời không rõ, nhưng nhìn từ sau lưng, hai tai nàng đã đỏ ửng, nũng nịu trách khẽ: “Điện hạ…”
Trái tim ta lơ lửng giữa không trung, chỉ hận không thể lập tức hóa thành cái gì đấy mà chạy đi mới tốt. Nhưng khổ nỗi nửa người đều dựa vào trên thân cây, hai tay lại vén một nhánh cây, nếu muốn rời đi tất nhiên sẽ gây ra âm thanh, tới lúc đó sợ là sắc mặt mọi người sẽ không tốt cho lắm.
Tính tình Đan Chu ta hiểu rõ, nàng ra vẻ nhỏ bé thế này kỳ thực là lấy lùi làm tiến, nếu như để nàng biết ta đang ở trên đỉnh đầu nàng xem náo nhiệt, tương lai sợ là sẽ phải nếm mùi đau khổ. Ta làm ra biểu tình thỉnh cầu, hướng về phía Lăng Xương thái tử ra sức nháy mắt, hắn chậm rãi hớp một ngụm trà, mới nói: “Tiểu nha đầu,” Tay ta thiếu điều mềm nhũn rớt khỏi chạc cây, đã nghe hắn tiếp lời: “So với nàng nhỏ hơn mấy ngàn tuổi, không cần phải gọi nàng ấy đến, tránh để nàng ấy nghe được mà đắc ý.” Nói rồi ra sức hướng về phía ta nháy nháy mắt, trong mắt toàn bộ là ý cười, ta như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, tặng cho hắn một gương mặt tươi cười rạng rỡ, hắn ngược lại kinh ngạc một lúc, mới nói tiếp: “Lại nói tiểu nha đầu này ngày thường xong việc, cũng không biết đi chơi nơi nào. Mấy ngày trước còn đi tới bên Thiên hà đùa nghịch, nhất thời thế này sẽ không thể tìm được nàng ấy.”
Ta nhướng mày với hắn, thì ra việc ta với Chu Tước Thần Quân đi tới thiên hà hắn cũng biết, đúng là thần thông quảng đại nha.
Hắn thu lại ý cười, lành lạnh nhìn ta, ôn nhu nói: “Công chúa đường xá xa xôi, ta thấy thân thể nàng có chút suy nhược, chi bằng hôm nay về nghỉ ngơi trước, hôm khác Lăng Xương lại bồi công chúa du ngoạn khắp nơi, ý công chúa thế nào?”
Giọng điệu Đan Chu có chút mất mát, cúi đầu đáp: “Mọi chuyện xin nghe theo ý Điện hạ.” Liền đứng dậy cùng hắn rời đi.
Chương 29: Khẽ mất đóa tình hoa
Ta nhận một nhân tình to lớn của Thái tử điện hạ, ở trên chạc cây hoa lại thỏa mãn đánh một giấc, đến khi mắt mũi kèm nhèm trở về tiền điện thì bầu trời cũng đã có nhiều ánh sao thưa, mảnh trăng lưỡi liềm khẽ cong cong.
Tiểu tiên đồng vẫn theo hầu hạ bên người Thái tử điện hạ Lưu Niên hướng về phía ta hoa chân múa tay, biểu tình cực kỳ giống với ta hôm nay lúc ở trên chạc cây. Ta nặng nề lết qua từng bước, hắn cơ hồ buồn bực muốn giậm chân, đợi đến lúc ta đi qua, áp vào tai ta khe khẽ nói: “Hôm nay tâm trạng của Điện hạ không tốt, ngươi vẫn là ít gây rối đi.”
Tâm trạng không tốt thì liên quan gì đến ta?
Ta đương muốn phản bác, đã nghe thấy người trong điện cất tiếng: “Thanh Loan phải không? Vào đi.”
Lưu Niên đánh giá ta từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, như thể không tin nổi Thái tử điện hạ sẽ tiếp kiến ta. Ta hướng hắn bày ra nụ cười đắc ý, lại nhắm hai mắt lại, ý chỉ hắn hôm nay mắt mũi vụng về. Hắn hung hăng liếc ta một cái, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, thay ta mở cửa.
Ta ở Hoa Thanh Cung hai trăm năm, với tiên nga tiên đồng trong cung cực kỳ thân thuộc. Bọn họ không biết thân thế của ta, chỉ biết ta chính là do Thái tử điện hạ và Đồng Sa điện hạ đưa về, nên đối với ta cũng có vài phần khách khí.
Cùng người khác ở chung, chẳng qua chính là anh kính tôi một thước tôi kính anh một trượng, không bị chuyện xưa vướng víu, mấy phương diện này ta cũng có thể làm y hình y dạng, cùng với các tiên nga tiên đồng sống chung rất tốt.
Trong điện ánh nến lay động, dưới đèn giai nhân như ngọc, đang cầm một quyển sách, ngồi đến ngây ngẩn. Thấy ta tiến vào, đôi mắt cũng chưa hề động, nói: “Nàng chính là vừa mới tỉnh ngủ?”
Ta cười hì hì nói: “Có Thái tử điện hạ che chở, giấc ngủ này quả thật rất ngon. Thanh Loan trễ thế này tiến đến quấy rầy Thái tử điện hạ, là để đa tạ điện hạ hôm nay đã ở trước mặt Đan Chu công chúa thay Thanh Loan che giấu.”
Hắn quay đầu lại, chỉ dán mắt nhìn ta chăm chú một hồi, lẩm bẩm: “Vì sao nàng không phải là…” Ta loáng thoáng nghe được hai câu, lại thấy ánh mắt của hắn cũng đem ta trên dưới đánh giá một phen, cẩn thận nói: “Trên người Thanh Loan có chỗ nào không ổn sao?”
Hắn khe khẽ “A” lên một tiếng, như vừa tỉnh mộng, nhếch nụ cười thật nhẹ, nói: “Ta cũng thấy trên người nàng thật sự có chút không thỏa đáng.”
Ta sờ sờ dây cột tóc trên đầu, vẫn đang buộc rất gọn gàng cẩn thận. Từ trước đến giờ ta không biết bới kiểu tóc đẹp, cũng chẳng có ai dạy ta bới, liền “vô sư tự thông” dùng lông vũ hóa thành một sợi dây, buộc tóc lên. Vạn năm qua, mái tóc không người chăm chút vẫn rất ngay ngắn mềm mại, được ta buộc thành một túm sau đầu, tùy ý thả xuống.
Lại nói, trên người ta đang mặc chính là cung trang, màu sắc nhu hòa mềm mại, trên đầu tóc buộc lại bằng sợi dây, trông có chút dở dở ương ương. Nhưng nếu để ta nói đầu tóc và cung trang không hợp, ngày mai Thái tử điện hạ lại hạ lệnh muốn ta kết hợp hai thứ, vậy có gì tốt đâu?
Ta cẩn thận sờ sờ cung trang màu trắng nhạt trên người, lại cười nói: “Cung trang này đẹp thì đẹp thật…Rất hợp để các tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng trong cung mặc.”
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, “Ừ” một tiếng, cũng không nói tiếp. Ta kéo căng da mặt nói: “Nhưng Thanh Loan…Trước giờ chính là một nha đầu hoang dã, mặc màu sắc tươi tắn thế này có chút không quen. Dù là đã mặc hai trăm năm, nhưng bản thân cũng thấy có chút không tự nhiên, huống chi là Điện hạ?”
Hắn như thể bị ta chọc cười, trong mắt ý cười lóe lóe, ngón tay thon dài chỉ vào ta, cười mắng: “Nàng đúng là rất thành thật, cũng biết bản thân chính là một nha đầu hoang dã? “ Ngón tay tùy ỳ chỉ về phía ta, nháy mắt một đạo kim quang chợt lóe lên, khi nhìn lại, cung trang trắng nhạt đơn giản trên người đã biến thành một chiếc váy dài màu xanh nhạt, không giống cung trang, tay áo rộng, váy dài chấm gót, kiểu dáng cực kỳ đơn giản nhưng cũng rất vừa vặn, ta đặc biệt thích ở chỗ, nó cùng màu với đai áo dài trên người.
Ta vui mừng phấn khởi sờ sờ mặt vải, chỉ cảm thấy mềm mại vô cùng, cũng không biết là được dệt từ chất liệu gì, cũng chỉ là ảo thuật, nhưng so với chiếc áo dài do lông vũ trên người ta hóa thành đúng là tinh xảo mềm mại hơn nhiều. Mặc dù trong lòng không thích hắn đồng ý với việc ta là một nha đầu hoang dã, nhưng rất vừa ý chiếc áo dài đẹp đẽ này, trong nhất thời cũng giãn nét mặt không tranh luận với hắn.
Hắn nhìn ta, tán thưởng gật gật đầu, nói: “Cái này nhìn thuận mắt hơn nhiều.” So với Thái tử điện hạ, đương nhiên ta chỉ có thể coi là dễ coi, về điểm này vẫn là tự mình hiểu lấy, liền cười hì hì gật gật đầu, nịnh nọt: “Thanh Loan tướng mạo thô kệch, sao có thể sánh được với Thái tử điện hạ quốc sắc thiên hương chứ? “
Nét mặt hắn cứng lại, nhưng lại không nhịn được “phì” bật cười một tiếng, chỉ vào ta mắng: “Tiểu nha đầu hoang dã không biết lớn nhỏ!” Lại nghiêm mặt nói: “Nếu đã biết bản thân là một dã nha đầu, sau này chính là không nên hằng đêm đều ngủ ở chạc cây lạnh lẽo. Về phòng mà ngủ đi. Giường cao gối êm, chẳng lẽ không bằng nàng một mình trên chạc cây?”
Ta nhìn nhìn bên ngoài, mặc dù sắc trời đã có chút muộn, nhưng cũng không loại trừ khả năng Đồng Sa điện sẽ lại tới. Thấy Lưu Niên hướng ta lắc lắc đầu, ta quay đầu đau khổ năn nỉ: “Thái tử điện hạ cũng biết Thanh Loan vô tình đắc tội với Đồng Sa điện hạ, kỳ thực vô phúc ở trên vân sàng của Tín Phương Viện an ổn một chút.”
Hắn bật cười nói: “Ta thấy thật sự không giống như vô tình, mà là cố tình đắc tội!” Ta thầm nhủ: Ngươi với Đồng Sa điện hạ đóng cửa lại chính là anh em một nhà, đương nhiên là muốn bênh vực hắn rồi. Lập tức không thèm tranh cãi nữa, tức giận bất bình trừng mắt nhìn hắn.
Hắn vỗ vỗ tháp gỗ bên cạnh, ôn nhu nói: “Qua đây ngồi.” Đó chính là chỗ ngày thường của Đồng Sa điện hạ. Ta lắc lắc đầu, khom lưng nói: “Thanh Loan chẳng qua chỉ là một tiên nga quét dọn, địa vị thấp kém, sao có thể ngồi cùng tháp với Điện hạ?”
Bên eo chợt thắt chặt, đã bị một dải lụa trắng buộc lại kéo tới ngồi trên tháp. Ta vươn tay cúi đầu gỡ vật bên hông, nén giận nói: “Ngồi thì ngồi, cũng không cần phải trói lại thế này, tiểu tiên cũng không phải phạm nhân.”
Khi ngẩng đầu lên, suýt chút nữa chạm phải một gương mặt, Lăng Xương Thái tử dựa vào ta rất sát, có thể đếm được rõ ràng từng sợi từng sợi lông mi của hắn. Ta vỗ ngực lùi ra sau một chút, nén giận nói: “Điện hạ muốn hù chết người sao? Mặt mũi Thanh Loan không có nét gì quá mức đặc biệt, đụng hỏng thì thôi, nếu như tối nay đụng hư khuôn mặt của Điện hạ, ngày mai Thanh Loan không cần phải ra cửa lớn Hoa Thanh Cung nữa, sẽ bị chúng tiên tử tiên nga xé thành từng mảnh.”
Đôi mắt hắn sáng đến lạ thường, ngày thường chung quy chưa cười đã chứa ba phần nhu tình, hôm nay lại như có chút mê man, chỉ dán mắt nhìn mặt ta, khe khẽ nói: “Cực kỳ bình thường a.”
Trong lòng ta tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thầm nhủ: ở trước mặt ngươi ta đương nhiên là cực kỳ bình thường rồi.
Không ngờ cái trừng mắt này lại không có tác dụng, thái tử điện hạ thế nhưng giống như bị quỷ ám duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vẽ dọc theo đầu mày ta, ta bị động tác này của hắn làm cả kinh, lập tức đứng dậy muốn bỏ chạy, thân người đã ngã vào một vòng ôm ấm áp, trước mũi tức thì ập đến một mùi hương không rõ tên. Hai tay ta chống trên ngực hắn, run sợ nói: “Điện hạ…Điện hạ đây là đang làm gì? “
Hai tay hắn ôm chặt ta vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu ta, khe khẽ thở dài: “Dường như ta đã làm một việc sai lầm.”
Ta thử đẩy hắn vài lần nhưng không được, hổn hển nói: “Điện hạ hiện tại đang làm một việc sai lầm. Đừng nói việc khác, nếu bị Đan Chu nhìn thấy, ta nhất định bị xé thành trăm mảnh. Cũng không cần Đan Chu động thủ, Thanh Loan sẽ tự hủy tiên nguyên.”
Hắn giống như từ trong mộng chợt tỉnh lại, buông tay ra cúi đầu nói: “Nàng khóc?”
Ta giận quá ngược lại lại cười, hung hăng đẩy hắn ra, giận dữ nói: “Sao lại phải khóc? Trên đời này vẫn còn có việc đáng để ta khóc sao? “Nói rồi, ngay đến bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc mà thê lương, ủy khuất của cả vạn năm nổi lên trong đầu. Ta mặc dù không hiểu rõ về tình yêu nam nữ, nhưng cùng với vị hôn phu của Đan Chu dây dưa một chỗ, chung quy vẫn là khiến ta không chịu đựng nổi.
Ta lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ xin tự trọng, không lâu sau Thanh Loan cũng nên gọi Điện hạ một tiếng Biểu tỷ phu rồi.” Dứt lời cũng không nhìn sắc mặt hắn, nhanh chân bước ra cửa. Sau lưng truyền tới thanh âm trầm thấp của hắn: “Nàng ta là biểu tỷ của nàng, nàng ngay đến tỷ tỷ còn chưa thèm gọi, lại có thể gọi biểu tỷ phủ?”
Ta chỉ cảm thấy tức giận đến độ lồng ngực khó chịu, quay đầu phẫn nộ nhìn hắn, cao giọng hỏi: “Thanh Loan vô tri, muốn thỉnh giáo Thái tử điện hạ, không gọi Biểu tỷ phu thì gọi là gì?”
Hắn thế nhưng lại bình thản như thể không hề thấy ta tức giận, chậm rãi nói: “Nàng ta đối với nàng không tốt? Cho nên nàng ngay một tiếng tỷ tỷ cũng không thèm gọi? Ta sớm đã nhận ra điều này. Thủ lĩnh Điểu tộc chỉ có một vị nữ nhi này, nuông chiều thái quá, trở nên kiêu ngạo, bắt nạt một nữ nhi cô độc như nàng cũng là điều cực kỳ bình thường. Huống hồ nàng ngày thường lại thông minh lanh lợi thế này.”
Ta chỉ cảm thấy cả người run run. Tên thái tử điện hạ này thật sự đáng sợ? Vì ở quá lâu với đám văn thần thiên giới, lời nói ra cũng khiến người cảm thấy hắn chính là vì ngươi mà lo lắng suy nghĩ. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, người buồn ta buồn, người đau ta đau. Sao lại không khiến người động lòng?
Nhưng thông minh lanh lợi, là ta sao?
Hắn bị tiên pháp dán hồ hai mắt hay sao vậy?
Ta siết chặt nắm đấm, gom hết sức lực toàn thân mới có thể kháng cự lại lời nói ngọt ngào ấm áp thế này, đặt mình vào vị trí người khác mà lo lắng, có vẻ như là thật tâm vì ta mà suy nghĩ, thương hại ta bơ vơ khổ sở. Đây là sự ngọt ngào ấm áp mà trước giờ ta chưa từng cảm nhận được, vươn tay ra cơ hồ có thể có được hạnh phúc lớn lao khiến ta rùng mình run rẩy.
Thế nhưng, ta biết rõ lòng người khó đoán, đã thấy qua tình người ấm lạnh, biết lời nói ngọt ngào chẳng qua chính là lưỡi dao tẩm thứ chất độc ngọt ngào, nếu như ta không thể tỉnh táo hiểu rõ tình cảnh trước mắt của mình, nhất định có thể bị lưỡi dao này hạ sát, xương cốt không còn.
Từ sau khi biết được ta chính là nữ nhi của Tu La Vương, ta liền nhớ mãi không quên việc này. Tu La tộc không thể mang tới cho ta vinh quang, cũng không có biện pháp ở trên Thiên giới bảo vệ che chở cho ta, dưới làn nước tĩnh lặng yên bình đều là đá ngầm ác ngư hung mãnh, chỉ có cẩn thận đề phòng, thận trọng từng chút một, mới có thể thoát khỏi Cửu Trùng Thiên.
Thiên tộc cùng Tu La bộ tộc đánh nhau mấy vạn năm, ân oán hai bên mấy đời chồng chất nối tiếp nhau, coi như có đổ hết máu trên người ta cũng không thể đem ân oán này gột rửa sạch sẽ, Thiên tộc thái tử cao ngạo, thủ lĩnh thiên tộc tương lai, há có thể bị một con chim loan nho nhỏ tầm thường như ta hấp dẫn?
Ta rũ mí mắt, che đi sóng to gió lớn trong lòng, cúi người dịu dàng nói: “Thỉnh Thái tử điện hạ thứ tội, Thanh Loan đã quá phận. Đều là vì hôm nay lần đầu thấy Đan Chu Công chúa, gợi lại những chuyện thương tâm ngày trước, vẫn xin Thái tử điện hạ lượng thứ .”
Hắn tiến lên một bước, ta khẽ lùi ra sau một bước, nói: “Sắc trời đã muộn, Điện hạ ngày mai công vụ bận rộn, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút. Thanh Loan xin cáo lui.” Không đợi hắn lên tiếng, ta đã rảo bước mà đi. Lưu Niên vẫn canh giữ ở cửa từ sớm đã không thấy bóng dáng. Chúng tiên đồng hầu hạ thân cận này đều quen với việc nhìn sắc mặt, chung quy sẽ vào thời điểm thích hợp mà xuất hiện, thời điểm thỏa đáng mà biến mất, ta không thể có được khả năng đó.
Ta rảo bước mà đi, trong lòng như có một ngọn lửa nóng, đốt cháy dữ dội, tâm trạng phẫn uất không có nơi phát tiết. Cuối cùng niệm một câu quyết đơn giản, hóa thành một con muỗi bay ra khỏi Hoa Thanh Cung, ở trong Ngự Hoa viên của Thiên đế mò mẫm mà đi, vạt áo bay bay trong gió, đêm khuya sương nặng, phảng phất mùi hương của một loài hoa không rõ tên, chuyện ngày hôm nay, tựa hồ đem tất cả tương lai quá khứ đều gợi ra hết. Nếu bị Đan Chu biết được, nàng nhất định sẽ cười nhạo ta không biết tự lượng sức, lại dám cùng nàng tranh giành vị trí Thiên hậu nương nương. Đến lúc đó Thiên đế nổi trận lôi đình, ta cố gắng duy trì mạng sống, chỉ đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, Thái tử cùng Thái tử phi thành thân, vẫn là người một nhà thân thân thiết thiết.
Ta chẳng qua vì lời đồn đãi về mẫu thân mà an ổn gánh lên mình tội trạng, lại thay chúng thần tiên khắp bát hoang tứ hải tìm một lý do chính đáng mà khinh bỉ ta cùng mẫu thân.
Ta hướng về phía một thân cây không rõ tên gọi là gì u uẩn thở dài một tiếng, đêm trăng yên ắng tĩnh lặng thế này, tâm tình kích động trước đó dần dần lắng xuống. Tựa như thủy triều nơi đại dương, chỉ lưu lại những khe rãnh trên các bờ đá xấu xí, ngay đến bản thân ta cũng không thể nhìn thẳng vào mình. Vươn tay ra, vô ý sờ sờ một nhánh cây thô ráp, nhẹ giọng nói: “Ta sao lại muốn cùng nàng tranh giành vị trí đó?”
Thái tử điện hạ chẳng qua là nhất thời ham thích của lạ, tính tình Đan Chu lại không thuộc dạng khiến người ưa thích, hôm nay mới gặp mặt đã động chạm hắn, hắn nếu như có ý hối hận về hôn sự này cũng là có nguyên do. Nhưng vô luận như thế nào, Thiên hậu nương nương tương lai – vòng nguyệt quế này dù gì đi nữa cũng sẽ không rơi trên đầu ta.
Ta từ từ ngồi xuống, bỗng dưng nghe thấy trong đêm đen tĩnh lặng có một tiếng thở dài, vô cùng thê lương. Ta nghi ngờ tai mình nghe lầm, hoặc giả đấy chính là tiếng vọng của bản thân, thử xê dịch thân mình, lại nghe thấy một tiếng than vãn rầu rĩ, người đó nói: “Ta sao lại không thể buông tha cho vị trí đó? “ Ngữ điệu yếu ớt thê lương, ẩn chứa bi thương, là thanh âm của một nữ tử.
Tóc gáy trên người ta dựng đứng, toàn thân có chút run rẩy, không rõ quá nửa đêm lại gọi tới hoa yêu tinh quái nơi nào. Chậm rãi hướng về trong viện hành lễ, nhẹ giọng nói: “Tiểu tiên vô ý quấy rầy, chỉ là cảnh đêm hoa lệ, tiểu tiên bất giác ngắm đến phát ngốc, cho nên mới lạc bước vào đây, vẫn mong thượng tiên thứ tội.” Vô luận đó là hoa yêu hay là tinh quái, nhưng nếu đã tu luyện thành tinh trong hoa viên của thiên đế, được mưa giăng trăng sáng nuôi dưỡng, nói không chừng ta còn đánh không lại nàng ta.
Ta lại lùi về sau hai bước, chỉ cảm thấy bốn phía quỷ ảnh lay động, thế nhưng lại ẩn chứa sát khí, sợ hãi nói không nên lời, lập tức nâng chân bỏ chạy, phía sau dường như có tiếng nữ tử cực kỳ gấp bách ở bên tai ta khẽ hô: “Con ơi, chạy nhanh chút, chạy nhanh chút, lại nhanh chút…”
Dưới chân mềm nhũn, ta suýt chút nữa ngã sấp xuống, mới nhớ tới bản thân có thể vỗ cánh mà bay hoặc đạp tường vân, đại để là do pháp thuật thấp kém, mới căng thẳng đã khôi phục lại tính khí lỗ mãng ngày trước, chỉ có thể dùng đến thân thể vô dụng này.
Ta gọi mây đến, đạp lên nó, bên tai cơ hồ có tiếng nhắc nhở thiết tha: “Con ơi, chạy nhanh một chút, nhanh một chút…”
Ta nghiêng ngả lảo đảo điều khiển đám mây, thẳng hướng Hoa Thanh Cung mà đi.
Chương 30: Đèn đơn ổ biếc
Trong Tín Phương Viện quanh năm chỉ có hai bà lão quét dọn ở phòng tạp vụ. Trong viện dây leo um tùm xanh biếc, leo bám khắp nơi, trông giống như một cái ổ màu xanh lục. Mặc dù chỗ nằm được bố trí cực kỳ thoải mái, nhưng với ta lại không quen chút nào, suốt hai trăm năm cũng chỉ mới lần thứ ba qua đêm ở đây.
Trước đó ta bị Thái Tử điện hạ dọa phát hoảng, sau lại bị sự việc ở Ngự Hoa Viên dọa đến độ hồn vía lên mây, lúc này tay chân vô lực, vừa ngã xuống giường mây, trong đầu thầm nghĩ: cho dù đêm nay Đồng Sa Điện hạ có đến, đáng xuống căn phòng này tám mươi mốt đạo Hồng Thiên Huyền Lôi, cũng đừng hòng lôi ta khỏi giường cao gối êm này.
Một giấc mộng đêm ngọt ngào. Khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân yếu ớt, đầu óc nặng nề choáng váng, thử mấy lần nhưng vẫn không bò dậy nổi. Ngoài cửa sổ gió nhẹ khe khẽ, tiếng tranh cãi không ngừng, chắc là hai bà lão quét dọn không biết ta ở đây, xung quanh yên tĩnh vắng vẻ, mới có đôi lời tranh luận.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian